Vì Em Mà Anh Đến
Phan_2
“Anh mau nói cho rõ ràng! Thư này ai viết cho anh? Tại sao
lại kẹp vào sách đưa cho tôi?”
“Anh đã nói rồi, anh không biết, hôm qua mượn cuốn sách xong anh cũng chẳng giở
ra xem, đưa thẳng cho em, đừng vô cớ gây chuyện nữa!”
TRình An Ni lập tức lớn tiếng, khó khăn lắm cô ấy mới co miếng bánh ga tô tình
yêu, đang say mê nếm thử, không ngờ được vài tháng đã bị người khác nhòm ngó,
thậm chí người đó còn nghênh ngang đưa thư tuyên chiến tới trước mặt cô.
Buổi sáng trời đổ sương, một màn sương trắng mờ mờ giăng khắp nơi, trong làn
sương mỏng, tòa nhà thư việc trông càng thêm đoan trang nho nhã, căn gác chuông
nhỏ xíu giống như bối cảnh của các câu chuyện trong phim, luôn trong trạng thái
trầm mặc, nhưng cũng có phần tinh quái, khiến sân trường Đại học G trở nên yên
tĩnh.
Chỉ đáng tiếc, trận cãi vã long trời lở đất này đã thu hút vô số ánh mắt, phá
vỡ không khí tĩnh mịch buổi sáng sớm, trong các phòng học trên tầng còn có sinh
viên thò đầu ra xem náo nhiệt.
Duy An không thể đứng yên được nữa, mặc dù trong lúc tức giận Trình An Ni không
nghĩ được nhiều, cũng không nhận ra thư tình là do cô viết, nhưng thấy đối
phương chà đạp tâm huyết của mình như thế Duy An cảm thấy khó chịu, cô ôm giá
vẽ đi tới kéo Trình An Ni, nhìn thấy khán giả đang vây quanh họ rồi lên tiếng
nhắc nhở bạn: “Hay là ...hai cậu tìm chỗ khác nói chuyện đi, ở đây nhiều người
quá, đừng cãi nhau nữa!”
Nhưng lúc này lửa giận của Trình An Ni đã bốc lê tận đầu rồi, xưa nay cô ấy
luôn kiêu ngạo vì xinh đẹp, nam sinh thích và hâm mộ cô ấy đều là những nhân
vật tiếng tăm cỡ Kiều Ngự trở lên. Giờ cô ấy lại nhìn thấy thư tình người khác
viết cho Kiều Ngự được kẹp trong cuốn sách Kiều Ngự mượn giúp cô ấy một cách
đầy kì lạ, không vui là chắc chắn, nhưng điều khiến cô ấy tức giận hơn cả chính
là thái độ của Kiều Ngự.
Hình như anh luôn cho rằng cô ấy nhỏ nhen, vô cớ gây chuyện.
Thế là Trình An Ni như con mèo bị giẫm phải đuôi, cao giọng rồi không ngừng kéo
giật áo khoác của Kiều Ngự, nói” “Anh nói xem sao tôi lại gây chuyện vô cớ?
Chẳng phải tôi đang hỏi anh hay sao, anh luôn tỏ ra bực bội, nếu không phải có
tật giật mình thì sao lại có thái độ đó? Nói đi, ai viết cho anh?”
Đáng tiếc, đẹp trai chưa chắc đã tốt tính, ví dụ như Kiều Ngự lúc này, cuối
cùng anh không thể nhẫn nhịn được nữa, đột nhiên giật tay Trình An Ni ra, đáp,
“Được, chia ta đi, tôi thích người khác rồi, đúng như cô muốn”.
Duy An thấy sắc mặt Trình An Ni đột nhiên trắng nhợt, nước mắt rơi lã chã, cô
vội càng chạy lại nháy mắt với Kiều Ngự , rồi đứng bên cạnh khuyên nhủ:” Đừng
nói bừa, hai người chẳng phải đang rất svui vẻ hay sao, An Ni thích cậu như
thế, Kiều Ngự? Cậu dỗ dành cô ấy một chút không được sao?”, Nói rồi cô cắn răng
nhìn về phía bức thư, hạ giọng bổ sung, “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không cần
phải cãi nhau tới mức này, cũng có thể...cũng có thể là bạn gái nào đó tiện tay
nhét vào sách rồi quên thôi....”.
Kiều Ngự đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô, vẻ mặt như cười như không, sau đó hỏi
một câu, “Chuyện nhỏ?”
LÒng Duy An càng rối bới, đành gật đầu, quay lại dỗ bạn mình,m nhưng Trình An
Ni vừa tủi thân lại vừa không cam lòng, vẫn không tha cho Kiều Ngự, “Mấy hôm
nay anh rất lạ, nhất định con bé nào đó đang theo đuổi anh, anh còn không thừa
nhận, giờ thư tình cũng đã gửi đến tận nơi rồi...” Tình tiết này ngày nào cũng
có thể xảy ra, đặc biệt là với một sinh viên mười tám tuổi, vừa thi đỗ đại học.
Sau khi cởi bỏ được áp lực của việc thi tốt nghiệp, ai chẳng ảo tưởng về một
tình yêu đẹp đẽ lãng mạn chứ?
Vậy là những “khán giả” xung quanh cũng lần lượt đi hết, chỉ còn lại ba người
bọn họ vẫn đứng đó, sương mù mỗi lúc một nặng.
Duy An không khuyên nhủ được cả hai người, TRình An Ni lại không chịu buông tha
Kiều Ngự, cuối cùng cô ấy đẩy Duy An ra nói, “Duy An cậu lên lớp trước đi, ở
đây không có việc của cậu”.
Duy An đành xốc lại chiếc áo phao lông vũ như con chim cánh cụt của mình, ậm ừ
một câu rồi quay người, đột nhiên thấy tòa thư viện trong sương mù lại trở nên
vô cùng rõ ràng, từng tầng từng tầng một, sau hàng cây ngô đồng, giống như được
sao chép ra bằng bút vẽ vậy.
Nếu như vẽ lại, vừa rồi là bức tranh cô và Kiều Ngự chầm chậm sóng bước bên
nhau trong sân trường phủ sương, còn bây giờ đã biến thành một mình cô rồi.
Duy An thầm nghĩ, đúng là ở đây không còn chuyện của cô nữa, cô thất vọng nhưng
hạ quyết tâm sẽ đi khỏi chỗ này thật nhanh, không ngờ đột nhiên có người lại
túm lấy vạt áo khoác của cô từ phía sau, dùng sức, kéo cô quay trở lại.
Duy An kinh hãi quay đầu, vừa hay chạm phải đôi mắt Kiều Ngự, anh vẫn rất đẹp
trai, dù đang tức giận.
Cô vẫn yêu thầm anh, người con trai kéo cô lại đã lên tiếng, anh nói với TRình
An Ni từng chữ từng chứ khá rõ ràng, “Ai bảo không có việc của cô ấy? Tôi thích
Duy An rồi, tôi quyết định sẽ ở bên cô ấy”.
Giá vẽ trong tay Duy An rơi bụp xuống đất.
Cảnh tượng cuối cùng xuất hiện trong bức tranh của ngày hôm đó, là thiếu niên
anh tuấn khoác vai chim cánh cụt, Kiều Ngự cười rất tươi, nói với Trình An Ni
bằng giọng giận dỗi, “Có lẽ em nên là người đi trước mới đúng, ở đây không còn
chuyện của em nữa”>
Không nghĩ cũng biết, đừng nói Trình An Ni, ngay Duy An cũng bị uy lực câu nói
đó làm cho tổn thương, cô lẽ kéo anh, nhưng Kiều Ngự khỏe hơn, ôm chặt vai Duy
An không chịu buông, cô đành phải giải thích với cô bạn đứng trước mặt, “KHông
phải thế, An Ni, cậy ấy đang giận cậu đấy thôi”.
“Kiều Ngự, anh đừng đùa nữa, anh thích đuôi phượng? Cô ấy chẳng có gì tốt cả,
đi thi lúc nào cũng đứng cuối cùng! Cô ấy chỉ là một con ngốc!”, BÌnh thường An
Ni không nói năng như thế. Duy An thích nhất sự nhiệt tình của cô ấy, đôi khi
cô không giỏi trong việc biện giải, bài tập vẽ làm cũng không tốt, cô ấy đều
giải thích với thầy cô giáo giúp cô. Nhưng TRình An Ni hôm nay rõ ràng quá sốc,
trong lúc tức giận nói khoonh suy nghĩ.
Kiều NGự gật đầu, nói cứng: “Bọn anh quen nhau từ hồi trung học rồi, không
đùa!”
Duy An chẳng còn quan tâm tới việc phải nhặt giá vẽ lên nữa, vội vàng giải
thích, nhưng cô bạn mặc váy da ngắn xinh đẹp lại tức tối trừng mắt nhìn họ, rồi
quay người bỏ đi, giẫm cả giày cao gó lên bức thư.
TRình An Ni đi xa, đột nhiên, cô ấy quay người lại trong làn sương mù, hét lên
với Kiều Ngự, “Anh đừng hối hận!”
Tay anh trượt xuống, Duy AN bối rồi giật lùi
về phía sau hai bước, ôm giá vẽ không biết nói gì.
Trên những lớp học rộ lên tiếng huýt sáo lanh lảnh, đám sinh viên kiên trì đứng
xem tới phút cuối thì phát hiện ra câu chuyện cô bé Lọ Lem thời hiện đại, quả
là không phụ sự mong đợi của mọi người.
Kiều Ngự lại ôm đuôi phượng?
Thiếu niên anh tuấn trong tranh đi thẳng về phía trước, Duy An không biết anh
muốn làm gì, nhân lúc anh quay người cô vội vàng nhặt bức thư dưới đất lên nhét
vào túi, cô đi theo anh, thấy anh ngồi xuống chiếc ghế đá dưới cây ngô đồng.
Duy An ôm gia vẽ đứng trước mặt anh, cảm thấy mình không thể cứ im lặng thế này
mãi, “Kiều Ngự, cậu đừng giận dỗi An Ni, mình biết cậu cũng thích cô ấy, nói
như vậy, thật khiến cô ấy tổn thương quá”.
Anh không ngưỡ mắt lên, vài sợi tóc lòa xòa rủ xuống trán che mất vẻ mặt của
anh.
Duy An cho rằng, mặc dù tình cảm của mình là bí mật, nhưng cũng không tới mức
rơi vào cảnh phải cầu xin người khác, càng không muốn trở thành nguyên nhân
khiến họ giận dỗi nhau, cô nói tiếp: “Mình đi về trước đây, cậu hãy giải thích
rõ ràng với An Ni đi, cô ấy rất quan tâm tới cậu, vì vậy mới ghen, dù sao thì,
chẳng ai dễ chịu khi thấy bạn trai mình cầm thư tình của cô gái khác”.
Lần này, cuối cùng Kiều Ngự ngẩng đầu lên, ah giơ tay kéo chiếc áo khoác lông
vũ của Duy An, nhìn bằng ánh mắt không hài lòng, “Cậu lạnh lắm à?”
“Hả? Không...”
Anh đứng dậy rồi đưa tay lên túm túm mái tóc ngắn của cô nói tiếp, “Rõ ràng là
rất xinh xắn, tại soa luôn ăn mặc giỗng như chim cánh cụt thế, hồi trung học đã
vậy, giờ lên đại học rồi, vẫn chẳng thay đổi gì cả”.
Đột nhiên anh lại nói với cô bằng giọng quan tâm như giữa những người bạn cũ
với nhau, khiến lòng Duy An mềm nhũn, hai người như được quay trở lại cái thời
cùng lớp. Cô nhìn quanh thấy không có người quen, bèn ngồi xuống cạnh Kiều Ngự,
muốn kên nhẫn để khuyên anh thêm.
Vẫn ngồi bên trái anh theo thói quen, ngồi thế này quay sang nhìn, khuôn mặt
nghiêng trong sương cua anh trở nên dịu dàng hơn nhiều.
“Cậu không thích mình, tại sao lại nói như thế, An Ni sẽ giận mình!”
Chàng trai trước mắt thoáng nhướng mày, cười xấu xa, hỏi vặn lại, “Cậu không
phải là tôi, sao biết tôi thích ai, không thích ai?”.
Duy An bối rồi trước câu hỏi ngược lại ấy, nhớ tới chuyện hồi vừa nhập học,
mình đã đứng đợi anh ấy trước cửa thư viện rất lâu, vậy là cô hỏi thẳng: “MÌnh
từng gửi tin nhắn cho cậu, cậu không trả lời, thực ra là vì cậu không nhớ mình
là ai, phải không?”
Kiều Ngự nghi hoặc, “Tin nhắn gì? À.....Tốt nghiệp trung học xong tôi đổi số
rồi, đưa di động đây”.
Lòng Duy An thấp thỏm, không biết thế này được coi là tin tốt hay tin xấu, thực
ra anh không cố ý phớt lờ cô, anh không đến thư viện hoàn toàn không phải vì
Trình An Ni.
Duy An đưa di động của mình cho Kiều Ngự, anh lưu số mới của mình vào máy cô,
anh ngẩng đầu lên nhìn, xưa nay anh vốn là người thông minh, Duy An còn chưa
kịp lên tiếng nói trước “Mau đi học đi, hết giờ tôi đợi cậu ở cửa, cùng ăn
cơm”.
“Mình....”
“Đừng nhiều lời nữa, tôi thích cậu, có muốn làm bạn gái tôi không?” Anh đứng
dậy nhìn cô chằm chằm, giọng anh nghe không gióng như đang nói đùa.
Duy An trợn mắt há miệng, sương mù đang tan dần, có vài tia nắng chiếu xuống,
cô nhìn vào mắt anh, tay giữ chặt giá vẽ. Nếu cô gật đàu, ít nhất thì....sau
này những bức tranh đó sẽ có thể là phong cảnh của cả hai người.
Vậy là Duy An khẽ nói, “Được thôi!”
Nếu bảo, trong lòng Duy An không chút mong đợi nào thì là nói dối, chỉ có điều
chuyện này xảy ra quá đột ngột, hoàn toàn giống như một trò đùa, khiến cô thấp
thỏm không yên suốt buổi học hôm ấy.
Cố Mộng Mộng thì giống một kẻ ngốc, không biết chuyện xảy ra sáng nay giữa hai
cô bạn cùng phòng, còn vặn vẹo hỏi Trình An Ni bị làm sao. Hiện tại, ba từ này
đối với Duy An mà nói chỉ còn là nỗi hổ thẹn, ngồi trong lớp học cô mới nhận
ra: Mình vừa phản bội bạn bè.
Những lá thư tình đó e rằng có thể được coi là chứng cứ đanh thép.
Trải qua một ngày dài trong tâm trạng lơ đễnh, tan học, Duy An đi về phía cửa
học việc Mĩ thuật, vốn cho rằng sáng nay mình đã nằm mơ một giấc mơ đẹp, và sau
khi Kiều Ngự nguôi giận, chắc chắn sẽ không coi những lời đã nói với cô là
thật. Nhưng cô lại nhìn thấy anh đứng đợi ở cửa, lòng dao động khôn nguôi.
Cũng có thể.....có thể anh thật sự nghiêm túc?
Rất nhiều người đã bàn tán khi đi ngang qua.
“Kiều Ngự ấy à, gia thế khá ổn, bố cậu ấy là Tổng giám đốc tập đoàn Liên Phong
đấy!”
“Tin tức sáng nay cậu chưa nghe à? Cậu ấy chia tay bạn gái rồi! Mà lại chia tay
vì cái kẻ luôn xếp cuối bảng kia! Tên là gì ấy nhỉ, Duy An?
Đúng lúc ấy, cùng lúc những lời bàn tán vang lên, Kiều Ngự đứng dậy, hai tay
đút túi quần đi đến trước mặt Duy An, “Sao chậm chạp thế, chẳng phải đã tan học
từ lâu rồi à?”
Đám đông kinh ngạc.
Tiếng chuông đồng hồ lại vang lên trong sân trường, không
khí nghệ thuật trong trường Đại học G rất đậm đặc, những sinh viên mang trong
mình đầy ắp tế bào nghệ thuật lưng cõng, vai khoác đủ các loại dụng cụ học tập
đi đi lại lại trong trường, có người thậm chí còn mang theo cả mô hình thạch
cao.ư
Thấy có người đang cầm một cánh tay thạch cao phăm phăm đi đến mà Duy An vẫn
ngốc nghếch đứng đó hỏi thăm tình hình của An Ni, Kiều Ngự bất lực vươn tay kéo
cô về phía trước, cánh tay thạch cao sượt qua tai cô, Duy An loạng choạng, ngã
nhào vào lòng anh.
HÌnh như là cô....nghe thấy tiếng trái tim Kiều Ngự đập.
Thế là cô gái cánh cụt lại quên béng mất phải đứng tránh ra một chút, cho tới
khi Kiều Ngự lên tiếng nhắc nhở, “Buông tôi ra, có ai truy sát cậu đâu?”
Duy An lập tức đỏ bừng mặt, hoảng hốt giải thích, “KHông phải....mình tưởng...”
Kiều Ngự bật cười trước bộ dạng đó của cô, giơ cả hai tay ra, kéo hai tai cô
sang hai bên, sau đó nói, “Em gái cánh cụt, em bị hầm hay sao mà nóng thế này?”
CUối cùng Duy An cũng không nhịn được nữa, cầm bút vẽ đánh tay anh, Kiều Ngự
nhanh chân chạy về phía trước, cô đuổi theo phía sau, vừa thở vừa chạy ra khỏi
cửa Học viện Mĩ thuật, ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt tức giận của Trình An
Ni.
CÔ ấy nhìn nhìn Duy An, rồi lại nhìn nhìn Kiều Ngự, cất tiếng hỏi: “Hai người
là thật đấy à?”
Duy An chưa kịp giải thích, Kiều Ngự đã khoác vai cô lôi đi, hai người ngạo nghễ
bước qua trước mặt Trình An Ni.
Con đường nhỏ đó dường như trở nên vô cùng yên tĩnh, Duy An cúi đầu không nói
gì, Kiều Ngự cũng im lặng, cho tơi khi đi đến trước cửa thư viện, Cuối thu nên
trời tối sớm, bên trong thư viện đã bật đèn.
Không biết tại sao, mỗi lần đi đến đây Duy An đều thấy rất bình yên, cánh cửa
lớn bằng kính của thư viện ẩn đẳng sau cây cột lớn. Rõ ràng có thể dễ dàng nhìn
tháy ánh đèn bên trong, nhưng lại luôn cho người ta cảm giác thế giới bên trong
và nơi họ đang sống là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Không khí nơi đây rất yên tĩnh và trang trọng. Buổi tối, Duy An rất thích đến
thư viện, từ tầng hai trở lên là nơi để các giá sách, sinh viên thường không
lên những tầng ấy, một mình cô có thể vừa nhắm mắt vừa đi lung tung
Hôm nay, có Kiều Ngự đi cùng cô.
Cô nghĩ đến những lá thư tình trở thành mồi dẫn lửa kia, chính được giấu trong
những cuốn sách khác nhau, chính bản thân cô cũng không nhớ nổi rốt cuộc đã
nhét chúng vào những cuốn sách nào, cô bực bội vì mình đã nảy ra suy nghĩ đó,
giờ muốn hối hận cũng không kịp. Đột nhiên cô nhớ ra hôm kia đã khóa cuốn sổ
nhật kí lại và giấu ở giá sách cao nhất trong thư viện, cô quyết định sẽ lấy
cuốn sổ về trước đã.
Kiều Ngự ngồi ở bàn đọc sách tầng một chờ cô, Duy An chỉ nói mình muốn mượn sách,
lên trên ngó nghiêng rồi xuống ngay, anh “ừ” một tiếng, tiện tay rút một tờ tạp
chí rồi ngồi xuống bên cửa sổ.
Cô bước trên các bậc cầu thang gỗ đi lên, tầng cao nhất bình thường không có
người, hôm nay không biết có phải nhân viên quản lí làm biếng không nữa, mà tới
đèn cũng chẳng thèm baath, cũng may Duy An bạn dạn, cô không sợ bóng tối, lần
mò quyết định đi tìm công tắc bật đèn trước.
Cầu thang hình xoắc ốc hắt lên ánh sáng từ tầng dưới khiến trên này càng trở
nên yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng bước chân của Duy An, cô lần theo giá sách
đi vài bước, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng động.
Hình như.....có người.
Duy An quay ngoắt đầu lại, đáng tiếc tối qua, thị lực của cô dù tốt tới mấy
cũng không thể nhìn rõ, đành lên tiếng hỏi, “CÓ ai không? Công tắc...ở chỗ
nào?”
Không ai trả lời.
Duy An đành tiếp tục lần mò đi về phía trước, mới đi được hai bước, đột nhiên
tiếng chuông di động réo ầm ĩ. Cô sợ hái giật nảy cả mình, trong hoàn cảnh thế
này, tiếng chuông di động lảnh lót rõ ràng là vô cùng chói tai, cô vội vàng móc
di động ra, còn làm rơi sách trên giá, tiếng sách rơi lộp bộp, cuối cùng cô
nhìn thấy tên người gọi là Cố Mộng Mộng.
Sinh viên chăm ngoan gọi cô cùng đi ăn cơm, Duy An sợ tới mức mãi mới bình tĩnh
được, nghĩ đến Kiều Ngự còn đang ngồi đợi dưới tầng một, đành nói hôm nay mình
có việc ra ngoài, bảo Cố MỘng Mộng tự giải quyết bữa tối.
Giọng đối phương có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi thẳng, “Cậu chọc giận An
Ni à? Cô ấy cứ trừng trừng nhìn vào giường cậu mà chẳng nói năng gì>”
Duy An bối rối không biết phải giải thích thế nào, lại thấy bực bội vì Cố Mộng
Mộng không nói sớm việc Trình An Ni vẫn còn ở trong ký túc, thế là cô bảo CỐ
Mộng Mộng đưa điện thoại cho TRình An Ni, nhưng sau một hồi sột soạt, cô chỉ
nghe thấy Trình An Ni gào lên, “Mình cũng ra ngoài đây, cậu ăn một mình đi!”
Cố Mộng Mộng thẫn thờ nói, “A lô? Cô ấy đi rồi, không nghe điện thoại của cậu!”
“Thôi vậy...”
Thực ra Duy An cũng không biết phải nói gì với Trình An Ni.
Cô giờ cao chiếc di động trong tay, mượn ánh sáng yếu ớt phát ra từ đó chiếu
lên tường, thấy không có công tắc, hình như là kết cấu của tầng trên cùng này
không giống bốn tầng phía dưới lắm, mấy hôm trước khi có đèn cô cũng chằng để
ý, giờ tối om om, chẳng thấy gì.
Chằng còn cách nào khác, Duy An đành dựa vào ấn tượng của mình đi về phía
trước, ánh sáng phát ra từ màn hình di động chỉ đủ chiếu sáng khoảng cách của
một bước chân, trong hoàn cảnh thế này nếu cứ tối om om hết cả lại tốt hơn, sau
khi có chút ánh sáng thì xung quanh lại trở nên mơ hồ khó đoán, thậm chí còn
khiến cô có những liên tưởng đáng sợ khác.
Giá sách hết hàng này tới hàng khác, Duy An cũng có chút sợ, cuối cùn cô nhìn
thấy một hàng giá sách quen thuộc ở ngay trước mắt, vội vàng vòng đến. Lần theo
giá sách thò tay vào sờ tìm, cuốn sổ nhật ký của cô có khóa, cho dù giấu ở đằng
sau cuốn từ điển vừa nặng vừa g\dày thì cũng không tới nỗi khó tìm.
Ngón tay đột nhiên khựng lại, cô có cảm giác như mình vừa chạm phải thứ gì đó
rất lạ, ấm ấm, tuyệt đối khong phải cảm giác chạm vào sách.
Đó là cái gì nhì?
Tay người?
Cô thét lên, vô thức giơ cao chiếc di động trong tay đảo tìm liên tục, thấy
cuốn từ điển mà mình vừa chạm vào đó đột nhiên giật lùi, rồi bị ai đó rút khỏi
giá sách.
“Ai?” Cô không thể không chế được sự căng thẳng, lớn tiếng chất vấn, thấy trên
giá hổng một lỗ sau khi cuốn sách kia bị rút ra, còn cuốn nhật ký của cô thì
rơi ngay xuống đất, và đằng sau cái lỗ hổng ấy xuất hiện một người.
Vẻ mặt đối phương vô cùng kinh ngạc, đó là một người con trai, cười cười nói:
“Xin lỗi...tôi đến đây để lấy....”
Duy An hoảng sợ chạy khỏi chỗ giá sách, ngeh thấy ở phía cầu thàng có tiếng
chân chạy lên, miệng hỏi, “Ai thế? Đêm hôm còn ở trên này làm gì? Bật đèn lên
trước đã”. Nói rồi có người ấn nút bật đèn ở chỗ rẽ của cầu thàng, anh sáng
chói lòa.
Duy An đứng run rẩy ở bên cánh giá sách, phía giá sách đối diện, cùng hàng cũng
có người, người đó mặc áo len màu kem, trong tay anh ta cầm cuốn nhật ký của
Duy An vừa được nhặt lên, cũng đang kinh ngạc nhìn xung quanh.
Người bật đèn là nhân viên quản lý, một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, bà ta nhìn
những cuốn sách rơi dưới sàn, vẻ mặt bực bội trách cứ, “TRời ơ, lát nữa đi
xuống nhớ tắt đèn đấy, muốn mượn sách thì mang thẻ sinh viên xuống tầng một để
tôi làm thủ tục”. Nói xong lại nhìn nhìn người kia một cái, có chút nghi hoặc,
ngẫm nghĩ một lát rồi mới hỏi, “Cậu là giáo viên à?”
Duy An thấy đối phương sững lại, thoáng do dự rồi đáp, “Ồ! ĐÚng vậy!”
Thế là cô thủ thư cười cười, dặn dò, “vậy thầy cẩn thận một chúy, trên sách đều
có số hiệu, muốn tìm gì thì ra máy tính đặt ở góc phòng tìm, ở đó có mục lục
phân loại sách đấy”. Anh ta gật đầu ta hiệu mình biết, cô thủ thư đi xuống.
Duy An nhìn kiểu dáng bộ quần áo anh ta mặc trên người rất mới, đep kính không
gọng, mùi đàn ông trưởng thành bao quanh, rõ ràng không giống sinh viên, vậy là
cô cũng bối rối, cười cười nói với người đó: “Thật ngại quá, em không nhìn thấy
thầy, giật cả mình, em ... em đến tim đồ hôm qua bỏ quên, đó chính là quyển sổ
nhật kí kia....”, Nói rồi cô chỉ cuốn sổ mà đối phương đang cầm trong tay.
Anh ta không cử động, nhìn cô chằm chằm rất lâu, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, đột
nhiên kích động bước về phía trước, gọi “Annie?”
Duy An ngẩn ra, nghĩ nghĩ rồi xua tay, “Ồ không không, em không phải là An Ni,
An Ni đang ở ký túc....à, vừa rồi bạn em bảo bạn ấy cũng ra ngoài rồi, thầy
muốn tìm bạn ấy ạ?”
Nhưng tại sao, vẻ mặt của anh ta nhìn giống như đang đứng trước người yêu.
Đối phương bước về phía trước mấy bước, vẫn nhìn cô chằm chằm, lại hỏi “Tiểu
Annie?”
Duy An không hiểu, đành lắc đầu, lòng vẫn lo lắng về cuốn nhật ký, giơ tay muốn
lấy lại, “Thầy, thầy có thể trả cuốn sổ trước cho em được không ạ? HÔm qua em
lên đây đọc sách và bỏ quên”.
Ánh sáng trong đôi mắt anh ta bỗng tối đi, anh ta chỉ lầm bẩm gọi Annie, rồi cứ
đi thẳng tới trước mặt Duy An, hai người đứng như thế, anh ta nhìn xung quanh,
dường như đã bắt đầu hiểu, cười bảo, giọng nói dịu dàng, “Annie, anh vì em mà
đến”.
Ngay cả ánh đèn cũng trở nên dịu dàng hơn, trên sàn nhà in bóng hai người mờ
mờ, anh ta thư sinh nho nhã, trông không giống sinh viên, nói những lời đường
đột như vậy nhưng vẻ mặt lại rất chân thành nghiêm túc.
Duy An sững người, “Em không hiểu....thầy là? “Cô nhìn nhìn vẻ mặt anh ta rồi
bỗng nhiên hiểu ra, anh ta gọi An Ni, và nói chuyện với mình, lẽ nào là muốn
làm quen với An Ni?
Việc này....Duy An không đến nỗi lạc hậu và cổ hủ như sinh viên chăm ngoan Cố
Mộng Mông, cô rất hiểu sức hấp dẫn của Trình An Ni, cô ấy vui vẻ phóng khoáng
nên được nhiều người thích, trong mắt giáo viên, cô ấy là một học sinh vừa hiểu
biết vừa xinh đẹp.
Nếu đôi phương yêu thầm Trình An Ni, thực ra cũng không khó giải thích cho lắm.
Anh ta nhìn nhìn cuốn sổ trên tay, đây là kiểu sổ mà Duy An thích, hoa văn mạ
vàng kiểu châu Ân, bìa cứng màu đỏ sẫm và một chiếc khóa nhỏ màu vàng, anh ta giơ
tay đưa cho cô, cười cười rồi xoa đầu cô đáp, “Có lẽ em còn chưa biết tôi nhỉ?
Tôi là...à, là giáo viên trong khoa tiếng anh của trường, dạy Tiếng Anh”.
Một chuỗi động tác ấy, thành thạo như anh ta đã từng làm chúng hàng trăm ngàn
lần rồi, Duy An đón lấy cuốn sổ trong lòng bỗng thấy sợ hãi, không rõ nguyên
nhân, đành thẫn thờ gật đầu,. bỗng anh ta lại nói, “Tôi là Tống Minh Thư”.
Trên cầu thang phía sau lưng có người chạy lên, “Cánh cụt, cậu làm gì mà chậm
chạp thế, tôi sắp ngủ gật rồi, đi ăn cơm thôi....”
Kiều Ngự vịn lan can cầu thang đứng đó, anh cũng nhìn thấy Tống Minh Thư, sững
lại một chút rồi nhìn nhìn Duy An, “Sao thế?”
“À, vừa rồi không có đèn, nên cùng chọn một cuốn sách với thầy Tống, hiểu lầm
thôi, không có gì”. Duy An đi xuống cùng Kiều Ngự, rồi quay lại nhìn người đàn
ông đứng đó, cô cười cười vẫy tay, “Em chào thầy ạ”.
Đối phương nhìn theo hai người đi xuống lầu, chỉ cười thay cho câu trả lời.
Duy An ra khỏi thư viện, quay đầu nhìn về phía cầu thang vô số lần, mãi vẫn
không thấy thầy giáo tiếng Anh đi xuống.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian